Người “hâm” bỏ phố về quê đó là Nguyễn Thị Ngoan, 27 tuổi, quê Hà Nam, tốt nghiệp ngành thiết kế đồ họa, Trường ĐH Kiến trúc Hà Nội. Với sở thích và đam mê đặc biệt với sáng tạo đồ thủ công, tái chế, ra trường, Ngoan làm ở một xưởng sáng tạo đồng thời tự làm quà tặng, bán trên mạng.
![]() Ngôi nhà nhỏ của Ngoan ở Thái Nguyên Ảnh Nguyễn Ngoan |
Mỗi con cá là một thông điệp
“Mọi người bảo tôi hâm, điên đi nghỉ việc bán cá. Không ai mua cá, tôi cũng hơi buồn vì mình mất công làm mà bạn bè coi như trò đùa. Nhưng tôi vẫn kiên trì, tôi dành hết thời gian cho cá”, Ngoan kể. Để làm được một con cá, Ngoan lên ý tưởng, vẽ, chọn nguyên liệu, hoặc từ nguyên liệu để lên ý tưởng, sau đó bắt tay thực hiện. Có con cá chỉ mất một giờ thực hiện, nhưng cũng có sản phẩm mất vài tháng hoặc cả năm. Tới nay, cô đã vẽ cả ngàn con cá.
![]() |
![]() |
![]() Mặc người chê cười, cô vẫn kiên trì theo đuổi đam mê với cá |
Ngoan chia sẻ, so với việc văn phòng, cá là con đường hạnh phúc nhất, bởi mỗi con cá là sợ dây gắn kết cô với nhiều người chưa từng quen biết. Những con cá giúp cô nhận được nhiều lời khen nhất, làm việc với những người trẻ nhất, trải qua nhiều cung bậc cảm xúc nhất, nói lời xin lỗi và cảm ơn nhiều nhất.
Bỏ phố về quê, thuê đất xây nhà
Cuối tháng 4 năm nay, Ngoan rời Hà Nội, lên thuê một mảnh đất nhỏ ở Thái Nguyên để xây căn nhà đầu tiên và thỏa sức với đam mê làm cá, bán cá. “Về quê sao mà bán cá được? Nhiều người hỏi tôi. Nhưng 2 năm đã qua đủ để mọi người hiểu về cá và những câu chuyện phía sau nó. Thời đại công nghệ thông tin nữa, nên tôi tin, dù mình có ở đâu thì mọi người vẫn luôn tin và ủng hộ tôi”, Ngoan chia sẻ.
![]() Sớm mai, nấu một ấm nước trà xanh… |
![]() Cắm cành hoa trà vào bình… |
![]() Ăn một bữa cơm đặt ngay trên lá dong… |
![]() |
![]() |
![]() Và chơi với bé Hạnh… |
![]() |
![]() Cuộc sống ở quê thật bình yên Ảnh Nguyễn Ngoan |
Trên mảnh đất 100 mét vuông, Ngoan bắt tay vào làm tất cả mọi thứ. Để tiết kiệm chi phí, chỉ trừ công việc của thợ xây, thợ hàn, còn lại cô tự tay làm mọi thứ. Đam mê đồ “đồng nát”, cô đi xin các cánh cửa cũ để làm cửa sổ, bàn uống nước, đồ trang trí. Ngày nào cô cũng dậy từ 6 giờ, khi thợ xây nhà thì cô cuốc đất, làm hàng rào, bê gạch. Cô nhớ, mình bê khoảng 1.000 viên gạch, mỗi viên nặng gần 20 kg, việc mà khi ở Hà Nội cô chưa bao giờ có cơ hội thử.
Căn nhà nhỏ xinh xắn thành hình, cho Ngoan không gian sống, làm việc giữa vườn rau, ao cá và cả những vết sẹo vì bê gạch, cuốc đất. Nhưng với cô, Thái Nguyên là nơi tuyệt vời, giúp cô có nguồn nguyên liệu phong phú để hiện thực hóa ý tưởng – điều mà Hà Nội không có được.
Quê hương thứ 2 này của Ngoan cũng không có tắc đường, không khói bụi, mọi người sống với nhau chân tình, có món gì ngon cũng chia nhau, không gian vườn tược cho cô được trở về tuổi thơ của chính mình mỗi ngày, điều mà nhiều người trẻ ước mà chưa làm được.
![]() |
![]() |
![]() |
![]() Khu vườn nhỏ của Ngoan, với những loài rau, hoa, cây cối mà cô tự tay trồng |
Hằng ngày, Ngoan dậy từ 6 giờ sáng cho gà, vịt, chó mèo ăn, tưới cây, ăn sáng, ra vườn ngắm nghía rồi bắt tay vào làm cá. Trưa ăn cơm, nghỉ ngơi rồi lại làm việc, chiều tự tay nấu nướng, 10 giờ 30 tối thì đi ngủ. Nơi này, Ngoan có một người bạn đặc biệt, là em bé tên Hạnh, con của chị gái, sống bên hàng xóm.
Cô bé thích đi chân đất, thích chơi với cá của Ngoan khiến cuộc sống của cô nhiều tiếng cười hơn. Có thể trong thời gian tới, cô sẽ mở một lớp vẽ miễn phí để dạy trẻ em trong xóm. “Biết đâu sau này các em sẽ trở thành kiến trúc sư hay hoạ sĩ”, cô bày tỏ.
Bỏ phố về quê, hãy nghĩ kỹ để chơi hay ở
Ngoan cho hay, thời gian qua cô nhận được nhiều chia sẻ từ mọi người, ai cũng muốn bỏ tất cả mọi thứ để về quê trồng rau, nuôi cá nhưng theo cô, nên cân nhắc kỹ giữa 2 khái niệm chơi và ở.
Chơi thì ai cũng thích, nhưng ở thì bạn cần trả lời các câu hỏi: thiếu thốn có chịu được không, không hàng quán, không rạp chiếu phim, chợ ở xa chịu được không? Và đặc biệt, bạn làm gì để sống? Về quê, không chỉ trồng rau nuôi cá là đủ ăn, đủ sống qua ngày được.
![]() Ngoan tự tay làm mọi thứ, trừ việc của thợ xây, thợ hàn, để làm nên ngôi nhà nhỏ của mình |
![]() Bé Hạnh đáng yêu, người bạn nhỏ hay gọi Ngoan là “dì ngan” |
Nói về những lời trái chiều mọi người nói về mình khi bỏ phố về quê, Ngoan chia sẻ, với cô, nhà cá là một kỷ niệm đánh dấu cô dám từ bỏ công việc, sự cười nhạo để theo đuổi đam mê. Cô bộc bạch: “Mọi người nói tôi hâm, điên, tôi cũng không quan tâm, bởi nếu để ý, tôi đã không có “cá”, không có “nhà cá” như hôm nay. Mọi người có thể nói thay mình, nhưng không thể làm thay và sống thay mình được. Hãy làm những gì mình thích và sống một cuộc sống của chính mình, đó mới là điều ý nghĩa”.